Total Pageviews

Apr 21, 2012

Lan man ngày buồn

Ta có hệ sta-tút:
- Cái mớ (chả biết gọi nó là gì) mà bán cá lóc nướng mới vừa xuất hiện ở ngã 4 đường 5 - Lạc Cường từ Tết tới nay bây giờ có thêm cái hộp đèn ghi "Cá lóc nướng chui Hải Râu", thiệt là mắc cười và bất mãn với chính tả.
- Vì cái sự ăn nhậu của ba mà ta nói ta thèm nói mà ta phải ngắt ngang cao trào với đám Real Sóc để về làm chị, rồi ăn cơm thì không vô vì mẹ thì giận dỗi, ba thì ra sức làm trò hề (tin không thật đấy) để mẹ cười, cuối cùng ta nhịn ăn cho thoát nạn.
- Sau nhiều lần xông pha rút ra kinh nghiệm là rất ghét ra đường cuối tuần bởi các lý do sau: các bạn gái chở nhau tập trung vào cái mỏ, các cha nội ăn nhậu đua nhau mà đánh võng, các ông chồng chở vợ con thì tập trung vào các câu hỏi hóc búa của con gái và cặp đùi của các em xinh đệp, các anh zai chở người yêu thì tập trung vào khoảng không sau lưng và lái một tay để dành tay kia vuốt cái đang kẹp hông các anh và ta đây thì chạy xe phải cảnh giác bỏ mẹ đi chứ. Chưa kể các nhóc choai choai thì dàn hàng diễu hành xe độ, lâu lâu nẹt pô, đéo dám chen lên vì sợ ép xe, xà ràng, sợ sệt kinh khiếp mới đưa đc 2 công chúa về nhà an toàn.
- Cuối cùng thì ta cũng thành tâm quả, ta vô cảm trước kẻ ấy, phải nói ta sung sướng gần như là orgasm khi thấy lũ bạn đang trầy trật get rid of kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, get out of my head, no, ko cần, hắn vẫn in my head nhưng out of my heart and soul lâu rồi, ta vui sướng khi ta sống tốt hơn nhờ ta nhận ra chuyện ấy, từ lâu niềm tin của ta đã thuyên giảm và bây giờ là 0%, ta không buồn mà ta hối hận vì đã phung phí niềm tin, now and forever, "TRUST A FEW". Và bạn bè chung ơi, cấp 2 & cấp 3 và các cấp có liên quen, kể từ bây giờ ta sẽ không xuất hiện ở nơi có hắn, ta không tránh nhưng ta không thích, sẽ khó khăn cho hắn và những người quen, ta biết, qua lời hắn thì có thể ta "hại" hắn, ta sẽ thành kẻ xấu đấy chứ, nhưng để hiểu được vì sao tình (bất kể tình gì) lại biến thành thù và giờ là ko cảm xúc đối với sinh-vật-ta-không-coi-là-người nữa
- Còn người ta thương mến, ta không còn dám hy vọng gì nữa, nó thật sự đã ngoài sức tưởng tượng của ta, ta từng mong mau đến hè này để ta được đoàn tụ với hạnh phúc nhỏ nhoi mà ta mong chờ nhưng ông trời đang phạt ta, ông trời muốn ngăn cản thì thôi ta vẫn hãy cố gắng nhé ta ơi, vì ta cần ta mạnh mẽ và người ấy cần ta biết thương bản thân dù người ấy xa xôi ta thế nào niềm an ủi là người rất yêu ta! Cảm ơn anh, người ta yêu!

No comments:

Post a Comment