Total Pageviews

Feb 26, 2014

Đêm buồn

Ta càng lớn ta càng muốn nhỏ lại,
để nhìn cuộc đời bằng đôi mắt trong veo,
để ngửi, để thơm những mùi chân thật,
để nắm, để chạm cái vật chất nguyên hình.

Có những lúc bỗng thấy cái bứt rứt của tâm tư,
cứ muốn gào lên, cấu xé và gây gổ,
cứ tuôn hết những lời nói khó chịu,
để bị la, bị mắng "Thôi nào, cô gái trẻ con".
Và kết quả là sẽ khóc thật to,
và mặt mũi hãy vẫn nhễu nhão và sưng vù,
để rửa đi cái bứt rứt chưa nguôi.

Bao lâu rồi ta không khóc đúng nghĩa,
là khóc thật to để được dỗ dành,
khóc để gột rửa tâm hồn vấy muộn phiền,
và dỗ dành sẽ hàn gắn các vết xước tâm can.

Ta càng lớn ta càng không thể khóc,
dù nước mắt vẫn rơi, đôi mắt vẫn đỏ
nhưng sẽ chẳng có dỗ dành nào sánh được
liệu rồi ta có đứng vững với yêu thương.

Hôm nay đây ta nhìn thấy vụn vỡ,
sẽ ra sao khi không có điểm dừng
Ta đau đớn nhìn vào hố tội lỗi
Ôi người ta trân quý đang vùng vẫy không thôi
Giá như ta có một phép màu,
Sẽ hô biến, người ơi nắm lấy
Vụn vỡ kia rồi sẽ tan mau

Nhưng,
Ta đành buồn bã buông
Vì là người lang thang, là kẻ nhiều chuyện
Nên ta thường tự nhủ
Hãy vẫn cứ trao yêu thương
Trao trọn tấm lòng mình

No comments:

Post a Comment