Nằm kế ngoại, nghe ngoại ngáy đều đều nhè nhẹ, thấy bình yên và thân thương lạ.
Hồi đó nghe tiếng ồn là bực, vì mình khó ngủ, dậy lèm bèm, "ngoại ngáy con không ngủ được", ngoại biểu "cha mày, ngoại đời nào ngáy, có ngủ đâu mà ngáy", ờ ngoại ngáy vậy đó mà ngoại nghe hết, có khi tự ngáy tự giật mình vì ngoại rất khó ngủ, có khi nằm thì đường thở khò khè vậy, chớ không phải ngáy.
Hồi đó nhăn nhó khó chịu nhất định là con không ngủ được, giờ ngày nào cũng lim dim theo tiếng ngáy của ngoại, có khi được một giấc ngắn mà sâu, hôm ngoại đi khám nằm một mình yên ắng vậy mà lăn qua lăn lại riết tới giờ dậy, không ngủ được xíu nào.
Đồng hồ reo, báo thức hết khoảng thời gian ngắn ngủi yên bình nhất trong ngày, câu đầu tiên ngoại nói là "nhanh quá vậy?", có bữa "ngoại mắc đ*i nãy giờ mà sợ rột rẹt con thức", có bữa "ngoại không dám giơ tay lên xuống sợ lạo xạo cái này con thức" (ý nói cái đai tay đang đeo), rồi "dậy đi con, đi làm đi, phấn chấn lên" vì ngày nào về cũng than buồn với ngoại.
Cho nên buồn lắm, giận lắm, nản lắm. Nản quá sẽ buông!
Total Pageviews
Jun 8, 2016
[08.06.2016] 1001 câu chuyện của gia đình 3 chị em Ngựa Trâu Rồng
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment