Mẹ đi từ 25.06 tới 05.07
Thy đi với chồng từ 30.06 tới 04.07
Ba đi từ 05.07 tới 09.07
Thy, Thơ, Thư đi từ 07.07 tới 11.07
Cuối cùng nhà chỉ có 2 bà già là túc trực bên nhau
Những ngày hè xa cách...
Mẹ đi 10 ngày mới gặp được 1 tiếng rưỡi, ba đi tuần sau mới gặp, nhớ ba
Mấy bữa về quê chồng, lên thăm mộ, thắp nhang cho ông bà nội ngoại của chồng, mình hỏi đủ thứ, vì sao ông bà mất, vì sao ông bà không ở đây ở kia, ông bà thích cái gì, vì sao cái này, vì sao cái kia, và tất cả câu trả lời là qua lời kể từ hồi ức của chồng hoặc từ những gì chồng nghe thấy được.
Rồi bồi hồi, ông nội, ông ngoại mình đều đã nằm xuống, ông ngoại khi còn rất trẻ, chỉ biết qua lời kể của ngoại, mẹ cũng còn không nhớ nổi, ông nội mất đã được vài năm, quá hàng 5, chưa tới chục, ngạc nhiên là đứa hời hợt và hay cau có là mình lại còn có thể nhớ kỹ gương mặt ông nội, ông nội cười nếp nhăn ntn, giọng nói của ông nội ra sao, ông nội kêu bà ngoại mình bằng "chị", chữ "chị" ấm nhưng nặng, kêu bà nội bằng "bè", giữa a giữa e, ông nội hay mặc áo ba lỗ trắng, giờ ở nhà chỉ có chú 6 hay mặc như vậy, dáng ốm khòng khòng, nhớ hồi lớp 5, thi cử xong về nội, ăn mì gói thèm thuồng, tối thui, nội lội ra đầu ngõ mua 1 thùng mì gói về cho cháu, nhà lúc đó xập xệ, bếp đắp bằng đất nhão, vậy mà chễm chệ trên gạc-băng-rê là thùng mì gói cho đứa cháu nội đầu tiên. Mình luôn nói, nếu mình là con trai đã là đích tôn, chỉ tự nghĩ do thấy nhà người khác có con trai, ông bà nội chưa bao giờ thể hiện cho mình thấy sự đáng tiếc này, vẫn rất tự hào. So với việc ấy, thì việc ông bà nội nông dân làm ruộng mướn, tráng bánh tráng, nuôi 8 người con ăn học đàng hoàng, nhà cửa con cái đề huề, trở thành người có ích thì thấm gì đâu.
Rồi nghĩ, mai này bà nội, bà ngoại cũng sẽ nằm xuống, tất cả những gì quanh quẩn về nội về ngoại đều sẽ là hồi ức, đang chạy xe nghĩ tới đây, đường nhòe đi...
Trưa về ăn cơm, 2 con mén ào ào giành miếng thịt gà, nội cười, ngoại nhăn, vậy mà thương. Nội chân đi, ở nhà buồn là dong xuống chợ, xuống bờ kè, đi nhiều tới nỗi biết luôn "ngày nào cũng có be thèng che say rượu nằm ình dứ bờ kè, đi phải né nẫu đạp trúng". Ngoại kể sáng nội đi mua mấy ly chè cho tụi con, còn bị bà bán chè nạt nộ, trời đất, hỏi sao dạ nội, nội cười hè hè biểu "hỏi bẻ là cái này có nước hông, biểu hẩu nhìu qué, mua xong đi dùm tui, che nó", chửi vậy mà cừ. Tối nay nội về Trung, sao 2 tháng rưỡi vi vu trong con cháu miền Nam, về với con bé Vy, về đám giỗ ông Bốn bây. Dúi cho nội vài trăm bỏ túi, không chịu lấy, để tiền đj du lịch đi con, có nhiêu đâu mà cho nội, hông lấy đâu, nhét xong cao chạy xa bay xuống bếp cái nội cầm mà còn lèm bèm :) dặn nội tháng sau vô mua nem nha nội, chồng con thèm, "Ờ, mua bánh tréng nữa". Bà già mê Cô dâu 8 tuổi, coi mỗi tập giải thích hết 800 tập, chồng kể coi phim tưởng nội hỏi chuyện nên trả lời, ai dè hông trả lời nữa nội vẫn kể. Hỏi "mẹ đi về mua gì cho nội dạ?", "mẹ mua đôi dép, dép Mỹ mới có cỡ chưn của nội đó, nhẹ ha, có cái hộp nữa mà chật quá nội lấy ra nè, cái này để đi đám cưới", khen đẹp ha nội, nhẹ hều luôn ha, cái người ấy cười hề hề, chân lắc lắc đôi dép mới. Mình ở từ nhỏ với ngoại nên thân với ngoại hơn nội, mà nội vẫn thương, vẫn nhớ, vẫn nhắc tới đầy tự hào.
Ngoại bữa trách về quê vui quá hay sao mà hông gọi cho ngoại, đi đâu làm gì rồi, nay về thấy buồn buồn, "trưa bây đi hết còn có 2 bà già", mai đi nữa còn mỗi ngoại với bà 3 giúp việc. Trưa thưa ngoại con đi làm nha, mai con đi luôn nha, thấy giọng yếu xìu, "đi hoài, mới đi về đi nữa, ngoại sợ nhà chồng mày không ưng, có nói gì con không", ráng cười hè hè, "mới thấy quại nói, chứ có ai nói gì con đâu". Người ấy buồn đó, người ấy hông muốn xa con cháu. Ngoại có muốn mua gì hông, con đi về con mua, con đi làm nha, đây con hun cái, hun con một cái đi, một cái hít thiệt đã lỗ mũi, đi cẩn thận nha con. Nghĩ, đi về vẫn muốn thấy cái dáng ấy ra trông, xịch cà xịch ra mở cửa, rồi mày ăn lên cho mặp đi, rồi tự nhiên báo con về tới rồi, mai con về ăn cơm là mai thấy canh gà lá giang, thịt gà kho sả, thịt bò xào, cá rô đồng kho tiêu, bonus thêm cái trứng vịt lộn, ừ không ăn cơm đâu, ăn có nhiêu đó thôi. Nghĩ, sợ một ngày không thấy cái dáng đó ra trông sẽ hụt hẫng, sẽ trống vắng, sẽ bàng hoàng biết nhiêu.
Ráng, ở lâu lâu với tụi con nha nội ngoại
#1001cauchuyencuagiadinh3chiemNguaTrauRong #NgoaicuaThyThoThu #NoicuaThyThoThu...
Total Pageviews
Jul 6, 2016
[06.07.2016]
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment