Post lại một câu chuyện cũ, của một năm xưa cũ, kèm cái hình siêu cũ nhưng hoàn cảnh và tâm trạng lúc này thì y như vậy. Đứa bạn thân ở xa sắp về rồi sẽ đi rất nhanh, đứa bạn ở đây sắp đi, rất ngắn nữa là lại đi, đứa nữa cũng đã có kế hoạch đi sau gần cả năm rong ruổi ở quê nhà, chị bạn thì đi không hẹn ngày về. Đó là bạn....
.
Mình rất khó chấp nhận sự rời xa, không như mọi người, không phải yêu đương, mà sự rời xa của tình thân và tình bạn luôn gây một cảm giác khó chịu khác hẳn.
Khi bé, có Tết năm nào ba và mấy chú về nội, qua Tết là vô, nhưng đứng trong nhà nhìn ra là rơm rớm nước mắt, khóc hoài khóc quỷ.
2 đứa bạn thân, khi thông báo sẽ đi du học và có thể sống ở nước ngoài nhiều năm đến vô hạn năm, mình buồn khủng khiếp, rồi khi biết nó chưa đi lại mừng, rất sợ sự rời xa này.
Rồi thêm một con bạn thân, lại sắp rời xa, mai là sinh nhựt nó, cảm thấy buồn.
Nhiều người hỏi, sao không ở Sài Gòn, sao không tìm cách đi du học, sao không theo đuổi hoài bão, đuổi theo những cơ hội tốt, kể cả người nhà, người yêu vẫn ủng hộ mình đi tìm cơ hội tốt nhưng đối với mình ở Biên Hòa, ở Việt Nam, gần người thân là đủ. Tất cả những hoa mỹ đó, cơ hội đó, nếu không có người mình thương yêu cạnh bên thì là vô nghĩa.
Nên, ai, mà hỏi mình là ra đi có đúng không, thì sẽ không bao giờ có một câu trả lời khách quan từ mình, đứa vốn dĩ sợ chia xa
Total Pageviews
Dec 2, 2015
[02.12.2013…2015] 1001 câu chuyện của gia đình 3 chị em Ngựa Trâu Rồng
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment