Sự kiện dạo gần đây của gia đỉnh làm nhớ da diết cái từ này. Bởi lâu rồi cũng chưa được cầm cái gọi là HỌC BỔNG trong tay, dễ cũng phải 3 năm rồi chứ! HB của tui nó ko to tát như người ta, ko tính bằng ĐÔ và cũng ko liên quan gì tới Quốc Tế.
Nó nhẹ bâng, tới khi chưa đủ lớn để nhận ra sự lớn lao, và đi khi cũng chưa đủ chín để nhận thấy tầm quan trọng.
Lần đầu tiên, nhớ rõ, năm lớp 4, Cambridge BH tặng cho trường Quang Vinh 3 suất học bổng một khóa học Anh văn cho con cháu giáo viên, trong trường đã có 2 suất cho con của 2 cô giáo, hết con, tới cháu, còn 1 suất thì đám cháu "xâu xé" nhau. Vấn đề là, tui, cháu ngoại ruột của bà ngoại tui (giáo viên của trường); còn 2 trường hợp cháu kia, là cháu họ, gọi bằng dì, bằng cô. Đúng là cái lợi, cái danh, làm sao mà ko cắn! Vậy mà phải bốc thăm trúng thưởng. Bà ngoại nói thôi con, bon chen làm gì, dễ gì tới mình! Đã thôi, rúc vô thư viện ăn mì gói với ngoại. Thầy Toàn, tổng phụ trách bay xuống la oai oái, đi lên mau, con sợ gì mà ở đây. Vậy là khúm núm đi theo, mà vẫn sợ mấy cô kia nhìn mình thương hại!!! Bốc được cái thăm, mở ra rồi buồn, "thầy ơi con hông được, con xuống dưới nha!" Thấy biểu, đâu đưa coi, rồi nạt "Vậy mà con kêu hổng được hả? Có dấu chấm nè!" Chưa hiểu chuyện gì, rõ ràng là tờ giấy trắng mà, ngó vô, thì ra thầy chấm cái "nốt ruồi duyên" nhỏ xíu ở giữa tờ thăm. Vậy là được! May mắn! Bởi nếu hổng có cái thăm này thì tiếng Anh là một hàng hóa xa xỉ với thuế tiêu thụ đặc biệt đến 75%!
Bắt đầu được tiếp cận với một môi trường mới mẻ, vô giữa Let's go 1 với " How's the weather?" trong khi các bạn trong lớp đã thông thạo Hello, How are you, This is my friend, bla bla bla. Bị cultural shock đó, tương tự thế, đại loại thế. Nhưng mà cố gắng lắm, như một bản tính vốn dĩ hay chỉ là quyển sách đẹp quá, lớp học mát quá, đến cuối khóa thi xong biết là được học bổng bán phần, lúc đó mới hiểu là trung tâm này sẽ cho ai điểm cao nhất cái học bổng cho khóa sau.
Tự lúc nào hổng biết, cái đầu luôn ám ảnh bởi cái gia cảnh nghèo khó, ko bao giờ dám nghĩ là "gia đình có điều kiện" kể cả bi giờ. Cho nên, ÁM ẢNH, NẶNG NỀ khi học lắm, SỢ, sợ vô chừng lắm vì nếu ko có học bổng ba mẹ sẽ không thể cho học tiếp, cho nên tui ép mình phải "đoạt" được HB. Chắc ko phải ko kể đến cá nhân nhưng tui nghĩ may mắn là nhiều nhất. Cho đến khi kết thúc vẫn liên tục "cầm" dc cái HB dù luôn luôn là bán phần, và vài đôi lần ko được. Trời! Cái này kinh khủng lắm! Cảm giác đó sợ lắm! Căng thẳng lắm! Khóc, khóc từ trong lớp, khóc về tới nhà và đi ngủ vẫn khóc. Thấy ghét bản thân, thấy ghét cái nghèo, thấy ghét đủ thứ. Và từ "Giá mà" là từ luôn được sử dụng.
Đó là cái học bổng nhiều nhất và gắn bó với mình lâu nhất. Học bổng nhiều tiếp theo là học bổng học sinh giỏi của LTV. 3 năm liền, mỗi tháng đều được thêm 60k, thêm tiền mua báo, done! Và thứ mà ba mẹ mong chờ nhất 3 năm nay là HB Đại học, mà nó còn xa xỉ hơn cả xe hơi!
Hết phần của chị 2, tới 2 đứa nhỏ! Ba kỳ vọng lắm, thiết tha lắm, mà cũng tội 2 đứa nhỏ lắm. Thư thì ù lì, cục mịch dù được cái chăm nhưng mà học 5 khóa rồi cũng được có 2, mới đây nhất là Thơ, học 4 năm rồi, khóa nào cũng có học bổng mà lần này hổng được, thua người ta 0.5, cũng về nhà khóc sướt mướt, rồi lấy 200k tiền nó để dành đưa ba nói "con phụ ba đóng học phí" nghe mẹ kể tới đây là khóc liền, dù đang ở ngoài đường, thấy thương quá, giống mình ngày xưa quá, ba hổng lấy, nói để ba mẹ lo cho tụi con tới đâu được thì lo, tối nó lấy 200k kẹp vô sổ liên lạc, ghi tờ giấy "ba ơi! Con định lần này lấy được học bổng coi như là quà sinh nhật tặng ba (18/05) mà ko được rồi. Con hư quá! Con xin lỗi ba!" Nghe tới đây khóc chập 2, tại cũng bao nhiêu lần tui lấy các giải thưởng để làm quà tặng ba mẹ. Rồi thì bây giờ y như "ăn cháo đá bát", ko làm dc gì, chỉ biết ăn hại!
No comments:
Post a Comment