Total Pageviews

Oct 2, 2011

Những nàng thơ của tớ... (P1)

Vì có những nàng thơ quá đáng yêu không những về ngoại hình mà còn trong cách suy nghĩ cho nên tớ thiết nghĩ phải trưng ra cho thiên hạ ngưỡng mộ và ganh tị (ai mà thấy nhạt nhẽo thì đừng đọc nhá, tớ ko thích có những comment ko hay trong note này)̣. Tớ là tớ có 2 nàng thơ chính thức từ 10 năm nay. Mỗi nàng một tính thế mà tính nào cũng kì lạ và rất cool, đặc biệt là nàng út, mới qua có 10 mùa thu mà nàng suy nghĩ kinh lắm, tớ và cả nhà giật mình liên tục vì nàng. Sau đây là vài ví dụ tiêu biểu của hai nàng.

- Ba tớ thì hay đi nhậu, còn mẹ thì ghét nhậu (thực ra là ghét cái tật lèo nhèo của ba mỗi khi xỉn chứ mẹ tớ nhậu cũng khá lắm, ba 10 thì mẹ cũng 7 chứ chả ít). Thế là một hôm ba đi nhậu về xỉn quá, mẹ ghét rủ út lên phòng tớ ngủ (vì tớ ở SG). Út nằm quay qua qua quay lại, trằn trọc rồi tự nhiên nói với mẹ: "Mẹ! Con thấy mẹ như vậy là không có được, ba con đi nhậu về mà mẹ làm vậy là không đúng. ba đi làm mệt mỏi thì ba đi nhậu cho vui. Mẹ cũng biết ba căng thẳng như thế nào mà. mẹ làm vợ mà như vậy là ba sẽ buồn lắm đó!" (mẹ tớ ú ớ luôn, đợi cuối tuần tớ về mới kể cho tớ nghe).

- Họ ngoại nhà tớ có cả thảy 14 đứa cháu hàng F3 (trong đó có tớ) thì đã có 10 đứa là con gái. Bàn về vấn đề các em gái xinh xẻo tuổi từ 12 đến 17 đều có ít nhất một mối tình....trở lên, mẹ tớ giật mình (thông tin hành lang từ chúng tớ chứ các dì, tức mẹ các bé gái ấy không biết) hỏi sao ghê vậy. nàng Thơ (13 tuổi) vênh mặt lên tự hào: "Con nói thiệt với mẹ chứ chỉ có chị hai nhà mình là lên đại học mới biết yêu chứ mấy chị (chúng tớ vai nhỏ hơn các bé này) bên Bình Dương chị nào cũng có bồ hết trơn rồi". Ặc, tớ ngồi ngay đấy, giật mình, đơ mặt, may mà mẹ ko thấy. Sao em mình nó tự hào và tin mình vô điều kiện nhẩy? Thanh minh phát, tớ chưa hề nói dối với nàng ấy, chỉ là tớ không nói thôi. Xin lỗi em, hai biết yêu từ hồi mẫu giáo cơ!!!!!!!!! *tự tát*

- Mẹ tớ là một người ít bày tỏ cảm xúc, 20 năm sống với mẹ mà số lần thấy mẹ khóc chỉ trên đầu ngón tay. Ngoại thì chỉ có mình mẹ, mẹ lại ít tâm sự nên ngoại chỉ có thân thiết với các cháu. Nàng út nhà tớ lại một hôm tâm sự với mẹ và tớ được tường thuật lại từ mẹ như sau. "Mẹ ơi! Con thấy tội nghiệp ngoại lắm luôn. Mẹ không biết đâu, ban ngày tụi con đi học hết, ngoại ở nhà đi ra đi vô, đọc báo, qua hàng xóm chơi nhưng mà vẫn cô đơn lắm đó mẹ. mẹ đi làm về, ăn cơm xong cái lên lầu với mấy cái cây, không chịu tâm sự với ngoại gì hết, mai mốt ngoại bị TRẦM CẢM cho mà coi. Mẹ hãy nhớ là hình ảnh của ngoại bi giờ là hình ảnh của mẹ sau này đó." *choáng toàn tập* (sau này nghe mẹ kể lại mà vẫn còn "tim đập chân run", con bé mới 10 tuổi mà nói những câu như thế, và cả nhà đã thề là không ai dạy nó nói vậy hết. hix. hậu sinh này khả uý quá. tớ thật thấy bản thân mình xấu hổ quá đi thôi)

- Nàng Thơ đi học về không chịu thay đồ, không chịu cởi giày đứng coi Tivi. Hai chạy ra la hỏi lý do, nàng biểu," mang giày để cao hơn hai", nàng còn cột tóc cá La Hán để cao hơn tớ. Hoá ra vấn đề mình đã, đang và sẽ lùn được hưởng ứng phết!

- Chạy xe nói chuyện lảm nhảm, rồi tự bảo "Chết cha! Hai bị khùng rồi! Ặc Ặc!" Út trả lời, "sao giờ hai mới biết? em biết lâu rồi!". "Sao Thư biết được? Hai ở Sài Gòn mà. Xạo quá!". "Hai à! Dù em nhỏ hơn hai 10 tuổi nhưng mà lúc em 5 tuổi, hai cũng mới 15 tuổi, em cũng ở chung với hai mà, ngày nào cũng gặp hai còn gì!". "Nhưng mà hai mới khùng à! Không đúng!" " Hai bị lâu rồi đó! Với lại em có thể tiên tri mà!" *xỉu, nín luôn*. Thêm vô câu chuyện, nàng Thơ bảo "Ý nó là nó cũng khùng giống hai đó" *nhận ra ánh mắt tớ* "...em cũng vậy".

No comments:

Post a Comment