Rõ ràng đó là điều không tưởng! Cái title chỉ để câu view! Nhiều khi note sẽ chẳng liên quan theo chiều dọc, chiều ngang gì ráo mà thây kệ, tớ thích thế thì sao nào! Sẽ có người đọc hiểu, sẽ có người không hiểu, cũng có người gọi là hiểu chút chút! Nhưng rõ ràng tớ sẽ rất cảm ơn nếu bạn chỉ cần đọc đến cái tựa đề vậy thôi .
Gì chứ hôm nay mình rất là tâm đắc với “Tangled”. Bravo Tangled! Bravo Maximus! Bravo the rest! Cũng không đáng để viết một cái note nhưng mà không dễ gì có thể có một ngày như hôm nay, không ảnh hưởng gì với ai nhưng với tớ, tớ coi nó là cột mốc. Cũng coi như là tổng kết vậy. 30/01/2011, what a day!
Sáng! Rõ ràng là dậy từ sớm nhưng ko muốn dậy! Ừ thì thích nướng đấy! Làm gì nhau! Nằm nghĩ vớ vẩn, lung tung, nghe đài phát thanh nói huyên thuyên rồi đến lúc sáng trưng thì nhổ tóc ngứa. Cũng phải gọi là quá rảnh. Nhưng mà kệ, muốn bắt đầu ngày hôm nay một cách lạ nhất có thể nghĩ ra dc. Đến lúc mà phải gọi là tim gan phèo phổi như đánh nhau rồi thì mới lết dậy! Dậy để năn nỉ út cưng đi mua bánh mì cho ăn (mười năm làm chị để được em cưng chút xíu vậy đó), để năn nỉ ngoại cho con ké miếng cà phê với, để ngồi dầm dề đợi thằng Dăm qua chở đi chơi.
10h, đứng trước tủ quần áo, quyết định chọn ngay outfit này dù ko phải là bộ mắc nhất, ko đẹp nhất, chỉ đơn giản là thích nhất, ko cầu kỳ, khoa trương, chỉ là tớ hợp với nó, lần nào mặc nó cũng thấy tâm trạng khá lên hẳn. Dĩ nhiên sẽ giúp ích rất nhiều cho ngày hôm nay.
Tớ phải công nhận là tớ vẫn ngoan thế đấy. Tớ không nổi loạn được như tớ muốn. Tớ thấy con người ấy tớ vẫn thấy tội tội kiểu gì, dù chẳng liên quan gì đến tớ. Thế nên tớ vẫn cứ thật lòng như trước giờ tớ vẫn vậy. Hình như còn tăng thêm tí tình thương. Đừng lầm, đây không phải là thương hại!
Tớ biết tớ là người nói nhiều và tớ thì thẳng đuộc, tớ ko giấu được gì, cho nên tớ mà giữ được bí mật thì phải gọi là thiêng liêng lắm. Tớ mong đợi được nói nhưng tớ ko nói hết, chỉ như vậy là đủ. Lạ là tớ ko cảm thấy tệ như tớ nghĩ, nhẹ nhõm, thở phào! DONE!!!
Thương mày lắm mày biết hông? Xin lỗi mày đừng buồn nhưng trước đây mày không phải là người tao nể nhất trong đám, nhưng bây giờ sẽ là như vậy đó. Chỉ đơn giản mày vẫn là mày từ bấy đến nay (ít ra thì tao luôn cảm nhận như vậy). Mày lúc nào cũng là người xoa đầu tao khi tao khóc trước mặt mày.
Còn mày nữa, dù mày chỉ yên lặng, dù mày xuề xoà, dù mày lắm lúc làm tao bực nhưng rồi tao cũng quen, cũng tập được cách cái gì nghe được thì nghe nhưng tính ra mày vẫn là người tao có thể nhờ cậy được.
Tới mày nè quỷ, dù năm vừa rồi phải nói chuyện của mày làm tao shock nhất nhưng rồi cũng xong, nên tao gọi là shock theo chiều hướng tốt. Làm gì được nữa đâu heng! Đã vậy là vậy rồi. Đâu có dễ dàng gì cho mày nên tao không có quyền làm khó mày thêm, phải không?
Mày ơi! Tao cũng cảm ơn mày lắm lắm. Dù năm vừa rồi cũng khá vất vả cho mày khi phải chịu đựng tao. Nhưng mà tao cũng đâu đến nỗi nào đâu heng, cũng còn chịu được. Nửa đêm mà cần thì mày luôn bên tao. Dù tao biết tao với mày ko hợp tính nhau. Mày luôn shine hơn tao, nhưng tao ko ganh tị mà lại tự hào đấy, con ạ!
“Mày” nè! Dù mối quan hệ nó là như thế nhưng vẫn thấy ấm lòng lạ. Đứa nào cũng được như “mày” thì mọi người sẽ quý chúng nó lắm lắm. “Mày” cư xử như thế thì thích lắm. Thật sự thì hôm nào “mày” đóng bad-guy tao coi thử, xong rồi sẽ góp ý nhé! Hihi. Đùa! Cứ như thế là mãn nguyện lắm rồi.
Còn cưng! Cám ơn vì đã giống tao nhiều đến thế! Giống lạ thường nhưng mà cá tính thì vẫn đầy “cá tính”. Tao với mày giống nhau nhưng lại bù trừ nhỉ? Được như vậy không dễ tí nào đâu nhé! Một long-distant soulmate của tao, thank mày nhiều lắm.
Anh, năm vừa rồi quả là chấn động đối với người đơn giản như anh. Chỉ biết hai từ XIN LỖI. Em ko thể làm gì hơn.
Bạn! Bạn biết rõ ràng vị trí của bạn như thế nào với tớ. Tớ đoan chắc là tớ rất nể bạn. Nhưng xin lỗi, tớ phải trả giá nhiều quá! Bạn có thể ko cần tớ nữa, nói thật tớ cũng ko cần gì hơn. Có thể nói ra điều này là thừa thải nhưng tớ rất thương bạn. Điều này ko thể chối cãi, nó cũng ko giống tớ thương những đứa khác, nhưng ko phải là yêu đâu nhé, tớ cũng ko khùng đến mức ấy. Câu trả lời của bạn không ngoài tưởng tượng của tớ, nhưng sao lần này tớ không thấy vui khi đoán trúng điều gì. Tớ biết trước giờ bạn vẫn vậy chỉ là tớ mới nhận ra nhưng tớ vẫn muốn nghĩ là đời làm bạn thay đổi. Điều này xoa dịu tớ nhiều hơn. Dù bạn “vùi dập” tớ như thế nào, tớ vẫn dành lại chút gì đó cho bạn. Nhưng xin lỗi nhé, tớ ko còn nhiều “chút gì đó” lắm đâu. Cho nên tớ quyết định là tớ tạm đóng nó lại vậy, để tớ tìm thêm nguồn rồi tớ mới dám mở nó lại. Tớ không muốn phải gay gắt, phải quyết liệt với người tớ đã từng (gọi là) tin nhất! Xin bạn nhé! Nhẹ nhàng thôi!
Người cuối cùng tớ muốn đề cập, có thể là người-mà-đọc-vào-sẽ-hiểu-ngay-là-mình cũng có thể là vạn người khác. Em đã sẵn sàng với anh! Nhưng em vẫn sợ lắm. Ko biết anh có chịu nổi em ko? Ko biết anh có thích hợp ko? Vì thiệt sự, yêu em khó lắm. Em thiệt tình muốn yêu ra yêu cho nên em vẫn sợ lắm. Em cũng ko muốn làm spider girl lâu quá nên tạm thời em nghỉ ngơi nhé! Còn anh! Tuỳ anh vậy! ^^
Cho hai nhóc cưng của hai! Hai rất xin lỗi mấy đứa vì hai ít làm được gì cho mấy đứa. Gọi điện về báo là dẫn mấy đứa đi coi phim mà hai đứa mừng húm làm hai thấy thương quá! Hai sẽ làm chị tốt hơn nữa nhé! Để những khi bị cô la thì út sẽ nhớ hai mà kể lể như bà cụ non, hay để Ròm ko bị một con 4.5 nào nữa nhé, tự tin nghe lời hai mà bước đi nhé, thằng đẹp trai, con nhà giàu, giỏi Toán, Lý mà cực kỳ hư hỏng kia thiệt sự là ko xứng với cưng tí nào đâu nhé, Ròm hiểu ý hai mà dừng lại đúng lúc là hai mừng lắm rồi, may mà Ròm có bà chị già mà “mới lớn” vậy đó! Tự hào làm chị hai nhóc!
Dù cuộc sống của tớ không thể như “Tangled” nhưng vẫn vui khi một ngày đầy rẫy tậm trạng thế này được xem nó. Chúc mừng Rapunzel và Eugene nhé!
No comments:
Post a Comment