Total Pageviews

Oct 2, 2011

Just wanna complain!!

Tự nhiên mấy hôm nay thấy khó chịu trong người quá thể. Không có lý do rõ ràng. Cứ cảm thấy là đang biến chuyển thành một người đàn ông, không hiểu là sao lại thấy như thế, tâm sinh lý vẫn bình thường mà! Nhưng mà vẫn cứ thấy bực bội quá. Tội anh iu! Có vẻ như anh cũng nhận ra là tớ khó chịu trong người nhưng mà tớ cứ chối thôi, tớ không muốn anh buồn tớ vì lý do là tớ như vậy, tớ không biết nữa, tớ sợ tớ lây khó chịu qua cho anh thì anh không muốn nói chuyện, nhắn tin với tớ nữa, như thế thì tớ chịu không nổi đâu. Tớ mâu thuẫn quá, tớ thấy là căn bịnh đàn bà giở chứng đang hoành hành tớ bằng cách biến tớ thành đàn ông. Hay đơn giản là tớ đang hoang tưởng, tâm thần?

Tớ bị cái này nữa nè, tớ thích có em bé quá, thích thiệt đấy, không đùa đâu. Tớ biết là tớ không nên như thế, sẽ không hay cho cả tớ và mọi người nhưng tớ không ngăn được. Tớ bị y chang như phụ nữ có chồng mà thèm con quá nên bị ám ảnh vậy đó. Mỗi khi ăn cơm xong mà thấy bụng phình phình tròn tròn lên thì thấy thích lắm, xoa xoa mãi. Tớ cứ tưởng tượng nếu như mà có em bé thì tớ sẽ như thế nào nhỉ, ngay từ còn trong bụng thì con tớ nó sẽ đạp, sẽ xoay người, sẽ lớn lên. Tớ sẽ không ốm nghén đâu vì nhà tớ có truyền thống không ốm nghén. Nhưng mà con tớ sẽ đòi hỏi lắm đấy, chắc là giống mẹ nó nhỉ, đòi ăn nhiều mà phải ăn ngon con nhỉ? Thế này nữa, nó sẽ đẹp bất kể nó giống ai và như thế nào thì nó vẫn đẹp vì nó là con tớ, tớ yêu lắm. Tớ cứ lang thang trên mạng rồi giật mình là tớ cứ đi coi mấy cái clip của con người ta, hình của tụi nhỏ nữa, dễ thương lắm. không phải tớ bị baby ám ảnh thì là gì nào?

Nói về chuyện yêu anh! Dạo quen anh đến giờ cảm thấy may mắn lắm, chuyện gì cũng diễn ra khá suôn sẻ, không chỉ là chuyện tình cảm thôi đâu. Hay là trục trặc, trắc trở rồi lo lắng nhiều quá đâm ra chẳng còn dám tin vào màu hồng nữa nên khi được anh yêu như thế thì thấy lạ lẫm và mừng mừng tủi tủi! Không nói đến chuyện yêu anh và được anh yêu như thế nào nữa vì đó là chuyện bình thường và hiển nhiên *theo như anh nói*. Dạo này tớ hết bị say xe máy, cứ dong dong ngoài đường trường miết mà. Lại thường xuyên chạy xe về Biên Hòa nữa. Đáng mừng không? Đáng! Nhưng cái này là ko được mừng nè! Cứ chạy xe một hồi lại giật mình là lưng khòm xuống giống tướng ba lúc chạy xe rồi. Không được! Sửa! Một lát lại thấy khòm lưng nữa! Bực bội quá! Từ hồi chạy xe đến giờ tướng đẹp lắm, ai dè bi giờ lại phá tướng là sao? Còn nữa! Hồi đó hay bị cái gọi là buồn tủi vẩn vơ khi thấy người ta đôi cặp chạy xe ngoài đường lắm. Bi giờ thì không hẳn là không buồn tủi nữa nhưng mà còn đế thêm cho cái sự buồn tủi ấy là “Con ấy không biết chạy xe, dựa dẫm đàn ông”. Nhưng mà nghĩ lại, lắm khi cũng thèm dựa dẫm thế lắm! Done! Không được tủi thân nữa! Cứ thế dễ chết vì sầu lắm, nàng Thy ạ! Còn cái chuyện tế nhị mặc cảm, anh cũng hiểu nên tớ mừng lắm nhưng mà sao tớ không tự tha thứ cho tớ được! Tớ muốn như tờ giấy trắng mãi sao? Không phải, nhưng tớ vẫn muốn một chút nữ tính, ngây thơ như khối đứa khác *giả vờ cũng được*. (Đầu óc tớ đen đúa kinh lắm, mấy thằng lạ lạ mà nghe tớ nói chuyện là sợ lắm. Chúng nó nghe mà cứ lắc đầu bỏ đi, ban đầu tớ đắc thắng “Kệ mẹ chúng mày! Chị là thế đấy! Mày thích thì cứ né!” mà hồi sau thì nhìn lại “Còn nói được câu đó hả Thy?” như rùa rụt cổ ngay lập tức). Bàn tiếp chuyện yêu, tớ xin thú thật là tớ cũng muốn được đưa đón, được chở đi vòng vòng ôm eo bá cổ cho thiên hạ thèm thuồng vì vợ chồng tớ xinh giai xinh gái. Thế nhưng mà hoàn cảnh *chị xin lỗi chứ chị bi giờ lúc nào cũng “luôn và ngay” với em rồi “hoàn cảnh” ạ* nó thế! Tớ cũng chấp nhận và hạnh phúc với chuyện đấy. Người ta cho tớ nhiều lắm rồi, tớ có quyền gì mà đòi hỏi nữa ạ? Lâu lâu tớ chỉ THÈM xíu thôi nhé! Nhưng mà tớ dạo này đáng ghét lắm đấy, tớ cứ muốn người ta nhớ đến tớ từng giây một, điều này là không thể mà phải không? Tớ muốn người ta làm cho tớ cảm giác như tớ vẫn có giá lắm, cao ngất ngưởng cơ. Tớ muốn người ta không được từ chối cái gì tớ nói ra và yêu cầu *dĩ nhiên là trong tầm kiểm soát chứ không phải kiểu “Anh ơi! Bi giờ em thèm HVL, anh bỏ trực mua về cho em ngay”, xin lỗi chứ tớ có là công nương thì may ra tớ dám mơ đến điều ấy*. Tớ như vậy là quá đáng phải không? Tớ nhớ lắm, tuần tớ gặp người ta ít xỉn à, cho nên tớ lúc nào cũng thấy thiếu. Tớ ghét cái câu “Anh bận xíu” dù nó có tội tình gì nhưng mà vì nó mà mạch cảm xúc của tớ bị ngưng lại. Tớ cũng ghét “Hồi nãy anh khen rồi!”, “Anh có nói nhiều lần mà em hông nhớ” dĩ nhiên là tớ nhớ, nhớ tất cả, nhớ từng chữ một luôn đấy nhưng mà tớ nhõng nhẽo vì tớ muốn được nghe lại, nghe tiếp, nghe hoài. Bởi vì tớ YÊU người ta nhiều! Và tớ muốn được người ta YÊU nhiều hơn. Có quá đáng không?

No comments:

Post a Comment