Total Pageviews

Oct 4, 2011

Tự kỷ

Anh à! Làm sao em có đủ tự tin để tiếp tục chịu đựng như thế này. Em yêu anh, dĩ nhiên rồi, anh cũng yêu em nhiều, em biết điều đó chứ. Nhưng em sợ cứ tiếp tục thế này thì em bị trầm cảm mất.

Trước khi anh được về thực tập, thời gian của hai đứa mình đã vốn rất ít ỏi, em mong lắm, là anh về nhà thì em sẽ thấy gần gũi hơn. Thế mà anh bận gấp đôi, cách nhau có 2km mà nhìn được mặt nhau chỉ sau 7 đến 9 ngày. Nhà em khó, em biết, không được đi chơi nhiều thế nên em cứ cố gắng vớt vát những lúc em chạy ngang qua anh để nhìn thấy anh trong tích tắc thôi cũng được.

Anh càng ngày càng dành ít thời gian cho em. Em tủi thân lắm mà chẳng dám trách gì ai, công việc của anh phải như thế. Nản quá anh ơi! Nhiều khi em nghĩ quẩn, nếu chẳng may em ngã gục ra ngoài đường thì làm sao anh biết được, tên anh khó tìm trong danh bạ, trong các số vừa gọi hay vừa nhận cuộc gọi lại không có tên anh, thế thì phải làm sao anh nhỉ?

Yêu anh em phải chấp nhận thiệt thòi, em phải hy sinh nhiều lắm anh biết không? Anh vô tâm, anh hờ hững, anh không lãng mạn, anh không muốn tạo bất ngờ, anh không ngọt ngào như bao người đàn ông khác. Em không muốn so sánh nhưng em thật sự tủi thân khi bạn bè cứ khoe khoang người yêu họ thế này thế nọ. Em hay khóc, mà yêu anh rồi em còn khóc nhiều hơn... làm sao đây anh???

No comments:

Post a Comment